Lời nói đầu

Trong nỗ lực rời bỏ Yahoo 360, tôi đăng ký làm thành viên của một lô một lốc dịch vụ mạng xã hội/ blog, từ Facebook, Twitter của bọn tư bản giãy chết đến Vnweblogs, CyVee của quê hương chùm khế ngọt... Lượn lờ chán rồi lại quay về với các dịch vụ Google thân yêu và phát hiện ra ô dạo này Blogger có lắm cải cách tiến bộ quá. Thế là lấy luôn địa chỉ mail chính thức ra lập cái blog này để thỉnh thoảng nói nhảm.

Số lượt người vào xem nói nhảm đã lên tới

Dec 2, 2011

Những thứ mà tôi thấy buồn nôn khi đọc

1. Abc x năm một chặng đường
(Abc = tên tổ chức hoặc doanh nghiệp, x = con số, thường là tròn chục)
2. Còn đó những tấm lòng
3. Cần lắm những tấm lòng
4. Đắng/xót/cháy/quặn/thắt lòng + một câu diễn tả tình cảnh thương tâm nào đó
5. Tự hào/hãnh diện/nâng tầm/chắp cánh + cái đéo gì đó + Việt

Còn nhiều, tạm thời chỉ nghĩ ra từng đó.

Oct 28, 2011

5 năm mới quay lại

Mai vào Sài Gòn, nhớ 5 năm trước vào bằng vé và CMND của Q, gọi B.A bảo mình đang ở TSN, B.A còn bán tín bán nghi.

Từ bấy đến nay, rất nhiều thứ thay đổi, chỉ những gương mặt chào đón mình vẫn vậy. À mà cũng không phải vậy, già hơn.

Oct 7, 2011

Và họ theo nhau cuộc đời từ giã

Câu trên của Anna Akhmatova, chả nhớ ai dịch. Thơ Nga, hay nói đúng hơn là cách dịch thơ Nga - vì mình có biết tiếng Nga quái đâu, luôn có một kiểu sến na ná rất khó nói. Không hẳn là đáng chửi, chỉ là nhiều lúc đọc xong lại nghĩ, giá mà nó đỡ đi một tí khác đi một tí buồn cười đi một tí... thì hay hơn.

Dạo này phải nghe về nhiều cái chết của những người đáng sống thêm đôi ba chục năm nữa. Một bác, bạn của bạn, làm ăn và cư xử với mọi người đều tốt, đi đột ngột ngay tại công ty, 54 tuổi. Steve Jobs, đi không hẳn là bất ngờ nhưng vẫn quá nhanh, 56 tuổi. Năm nay mình 29, bằng với số năm bố mình ở dương gian. Tháng này giỗ ông già, mình ra sách mới, mọi việc suôn sẻ hanh thông, thấy chờn chợn. Nói dại mồm, nếu mình cũng đi đột ngột, không biết thiên hạ sẽ nói những cái khỉ gì. Tự nhiên nghĩ đến 2 chuyện liên quan đến vụ ra sách:

1. Khi viết truyện, mình hay mở ngoặc chua thêm những đoạn nói nhảm kiểu như "nụ hôn (mà bao độc giả hong hóng đợi bấy lâu) trượt đi". Suốt 2 năm đăng truyện trên web, dân tình đọc ầm ầm mà không có một comment nào nói gì về những đoạn này. Không chê. Không khen. Không gì hết. Đến khi đưa bản thảo đi chuẩn bị xuất bản, biên tập viên đề nghị cắt, mình ok rồi cập nhật tin đó lên Facebook, mới thấy một lũ nhảy vào kêu là tiếc với lại sao không để nguyên đó.

Thích mà không bày tỏ ra là thích, đến lúc mất đi rồi mới níu kéo nuối tiếc, cái thói này thật là thường.

2. Hôm vừa rồi thông báo địa điểm tổ chức ký sách trên Facebook, có một bạn vào hỏi tại sao lại chọn địa điểm như vậy. Mình cũng chẳng muốn kể lể công việc chỗ công cộng nên bảo là có nhiều lý do nhưng quan trọng là nó available. Bạn bắt đầu gọi mình ra chat, mình chưa kịp định thần thì đã thấy bạn mật thư bảo mình là lần sau muốn có địa điểm tổ chức ký sách thì chỉ cần nói với bạn một tiếng, sẽ có địa điểm free mà ngon lành hơn nhiều so với địa điểm mình sắp làm.

Lúc đấy mình cũng mệt, bèn trả lời bạn bằng câu hỏi rằng: Đời người liệu có được mấy cái lần sau đây?

Trời mưa, mình nói nhảm cũng sến như thơ Nga.

Aug 13, 2011

Hụt

Năm nay, mình có cơ hội đi Mỹ và Hongkong nhưng đều không thành vì những lý do khá lãng xẹt. Chẳng oán giận cay cú gì, chỉ thấy trống trống buồn buồn. Quanh quẩn ở Hà Nội, thấy cái gì cũng quen và đáng ghét.

Mùa cưới đến gần, cũng nhiều khách liên lạc nhưng phần lớn đều nhận báo giá xong là im lặng. Có đúng một mối người quen của người quen nên có hồi âm. Hồi âm rất nice hẹn sẽ trao đổi thêm, nhưng sau vài ba mail qua lại thì kết quả chỉ là cảm ơn vì đã cung cấp thông tin, chấm hết. Tự nhiên nghĩ, thà họ cứ im lặng như các khách khác cho mình đỡ hy vọng còn hơn.





Jul 20, 2011

Brand Reversions

Google-Yahoo! ReversionTwitter-Facebook Brand Re-versioningGoogle-Bing Brand ReversioningBlackberry-flickr ReversioningVimeo-YouTube ReversionReddit-Digg Reversion
Digg-Reddit ReversionYouTube-Vimeo ReversionBing-Google ReversionRAC-AA ReversionAA-RAC ReversionFacebook-Twitter Reversion
ITV-BBC ReversionBBC-ITV ReversionCoca-Cola Pepsi ReversionPepsi-Coca-Cola ReversioniPhone-Android ReversionAndroid-iPhone Reversion
Canon-Nikon ReversionBUPA-NHS ReversionHP-Toshiba ReversionToshiba-HP ReversionTechCrunch-Mashable ReversionMashable-TechCrunch Reversion

Brand Reversions, a set by imjustcreative on Flickr.

Tự nhiên vớ được mớ lô gô đầu ngô mình sở này. Hôm nào vui tay mình phải đem mấy local brands ra nghịch mới được.

Jun 7, 2011

Thất ngôn tứ tuyệt tối mưa dông

Có bao nhiêu nước, trời trút sạch
Gầm gừ chớp hỏi: Thấy mát không?
Đất lầu bầu chửi: Đồ chập mạch,
Mát éo gì, phố biến thành sông.

May 5, 2011

Lòng dạ của bố vợ

Dạo này đang mon men dịch tiếng Tàu. Bắt đầu bằng truyện ngắn và tạp văn kiểu "Tí ti thôi nhé" cho dễ.
_______________

Chuyện này của Pháp. Những câu chuyện của người Pháp dù có lấy bối cảnh nhà quê mộc mạc cực kỳ vẫn ẩn chứa một kiểu giễu cợt tinh quái. Chuyện kể về những người dân trên dãy Alps, những người thường xuyên phải đối mặt với núi lở, mưa đá, lạc đường, tuyết vùi, đủ loại nguy hiểm. Một ông già có cô con gái xinh đẹp, ông đặt tiêu chuẩn kén rể rất ngặt nghèo, mọi người thật bó tay với ông. Có một anh chàng gặp đúng dịp cứu sống ông lão. Anh ta nghĩ, ngon rồi, chắc chắn được vợ. Một anh chàng khác có vẻ ranh ma hơn lại bày mưu giả vờ chính mình gặp nạn cho ông lão ra tay cứu vớt, để từ nay về sau ông có thấy anh ta thì sẽ hớn hở ôm hôn chào đón, vì sự tồn tại của anh ta luôn nhắc nhở mọi người rằng ông thật dũng cảm làm sao.

Cứ phải coi người có ơn cứu mạng mình kia như thánh sống cũng chả sung sướng gì, ông lão đem con gái gả cho anh chàng ranh ma. Trước đám cưới, anh chàng say rượu phun ra sự thật, ông già biết mình bị lừa bèn đòi con gái về - nhưng cái kết này quá vớ vẩn.

(Tản văn đăng báo lá cải của Trương Ái Linh, Thượng Hải 1945)

Apr 12, 2011

Quạ




Ảnh trên chụp vào ngày này năm ngoái (12/4/2010) ở Kuala Lumpur. Cả buổi phơi nắng ở công viên chim, chụp nào công nào vẹt nào hồng hạc, tưởng ngấy chim đến tận cổ, vậy mà lúc về ngang qua một đường nhánh nhỏ gần toà nhà Maybank, thấy đám quạ tranh nhau nhặt rác, lại ngồi rình, chụp một mớ ảnh. Mấy hôm sau đi Malacca, ngủ ở một nhà trọ ven sông, sáng dậy sớm đi dọc bờ sông nhìn trời từ tím chuyển sang hồng, nghe tiếng quạ kêu thảng thốt lẫn với tiếng cầu kinh ê a từ một cái mosque nào đó. 365 ngày trôi qua, không đi thêm nước nào, thỉnh thoảng lại nhớ tiếng quạ. Tìm đâu ra quạ ở Việt Nam?

Jan 11, 2011

Biển người mờ mịt

Ôm cái PC cũ ra hàng sửa máy tính, máy cũ xộc xệch, không mong sửa chữa, chỉ mong lấy được dữ liệu. Đại khái có ổ cứng di động, chỉ cần mất thời gian ngồi chờ để copy, mình thì tâm tĩnh người ì, ngồi đến đêm cũng không sao dù cửa hàng gió rét thông thống, nhưng hai thằng thợ non thì không chịu được. Máy của mình chậm, chúng nó lại nóng vội, đang copy dở lại giục nhau chuyển sang cách khác xem có nhanh hơn không rồi dĩ nhiên là cách mới phát sinh trục trặc lại quay về cách cũ... Đại khái mất khoảng 2 tiếng, chỉ gom được 1/10 chỗ dữ liệu tồn. Đi về qua tường rào trường Bách Khoa, đường vắng đèn vàng gió rét chân tay buốt, không thấy buồn bực, chắc lòng cũng lạnh. Mang mang nhân hải, ai cũng vội, hình như mỗi mình mình sống chậm.