Lời nói đầu

Trong nỗ lực rời bỏ Yahoo 360, tôi đăng ký làm thành viên của một lô một lốc dịch vụ mạng xã hội/ blog, từ Facebook, Twitter của bọn tư bản giãy chết đến Vnweblogs, CyVee của quê hương chùm khế ngọt... Lượn lờ chán rồi lại quay về với các dịch vụ Google thân yêu và phát hiện ra ô dạo này Blogger có lắm cải cách tiến bộ quá. Thế là lấy luôn địa chỉ mail chính thức ra lập cái blog này để thỉnh thoảng nói nhảm.

Số lượt người vào xem nói nhảm đã lên tới

Apr 22, 2009

Cartoon Network

Giữa tháng, trời nóng, rỗi việc, ngoài hai-ba cái một tiếng mỗi tuần dành cho việc tập tành, thú vui duy nhất là nằm khểnh xem phim hoạt hình. Mua một bộ chục đĩa Tom&Jerry, mỗi ngày xem vài mẩu, có lúc cười hô hô một mình.

Người ta cứ bảo phim hoạt hình dành cho trẻ con, nhưng không hẳn là như thế. Trong T&J lẫn nhiều phim khác như Popeye hay Chip&Dale đều cài cắm những yếu tố văn hoá mà phải đến một ngưỡng hiểu biết nào đó người ta mới cảm nhận được hết ý nghĩa. Ngày xưa trẻ con xem T&J chỉ thấy vui mắt vui tai, biết đâu cái cảnh Tom bị văng vào thùng rác rồi chữ trên nắp thùng lộn tùng phèo thành một dãy 3 quả chanh kia hoá ra lại là mô phỏng hoạt động của cái máy đánh bạc kẻ cướp một tay ở Vegas, biết đâu điệu nhạc chơi trong lúc Jerry chạy thục mạng kia là St. Louis Blues của Louis Armstrong...

Thật dễ chịu khi thấy những nhân vật động vật được vẽ-nghĩa là hoàn toàn có khả năng trở nên trong veo không tỳ vết-cũng xấu tốt đan xen, cũng hỉ nộ ái ố tham sân si, y như mình.

1 comment:

  1. Post ni hay quá Trang, tớ thích! Viết tiếp về phim hoạt hình và ngưỡng văn hóa điiiiii. :X

    ReplyDelete